Thứ Ba, 20 tháng 5, 2014

Người chồng trả thù vợ ngoại tình khi đã chết

Người chồng trả thù vợ ngoại tình khi đã chết

Ngoại tìnhNgười chồng trả thù vợ 'ngoại tình'
khi đã chết. Bố tôi chắc chắn rằng người đàn ông ngoại tình với mẹ chỉ
vì tiền. Ông muốn cho mẹ tôi sáng mắt ra nên lập di chúc như thế và
nhờ người bạn luật sư nhắn nhủ với chúng tôi rằng không cho phép mẹ
dẫn người khác về nhà sau khi ông chết, nếu muốn lấy người khác thì
phải ra khỏi nhà trắng tay.



Không khí gia đình tôi trở nên u uất sau sự ra đi của bố. Căn bệnh
ung thu vòm họng quái ác, chỉ hai năm trước bố còn khỏe mạnh, vậy mà
giờ đây đã phải lặng yên dưới hai thước đất. Mẹ thì như người mất hồn,
không biết vì thương tiếc bố hay là chìm trong nỗi ân hận? Chúng tôi
nhìn mẹ, người phụ nữ đã từng phản bội bố, với cảm xúc rất phức tạp.


Gia đình tôi ở Tây Nguyên, gia cảnh cũng khá giả. Bố là nha sĩ, có
một tiệm nha ở thị trấn. Nhà tôi ở cách đó hơn hai cây số. Mẹ tôi thì
quán xuyến rẫy tiêu, lo cho những người làm công. Trước đây, mẹ tôi
cũng là một người làm công của nhà bố, từ nơi khác đến, được ông bà nội
bao ăn ở trong nhà. Do tính tình hay lam hay làm nên bà nội tôi rất
quý mẹ, vì thế khi bố tỏ ý muốn cưới mẹ về, cả nhà đều vun vào cho hạnh
phúc của đôi vợ chồng mới.


Nhà tôi không lúc nào vắng người vì nhiều người làm công cũng ở nhà
tôi (nhà có xây riêng một dãy ba phòng để cho công ở). Tôi với em tôi
lần lượt đứa trước đứa sau xuống Sài Gòn học Đại học, hè với tết mới về
nhà. Khi tôi học năm ba, em tôi học năm hai, bố tôi xuống Sài Gòn đón
chúng tôi về nghỉ hè. Chúng tôi vừa ngạc nhiên vừa vui sướng. Bố dẫn
chị em tôi đi chơi, đi ăn uống, ngày hôm sau cả ba bố con cùng về. Đó
là lần duy nhất ông hành động như thế.


ngoaitinh49278563942.jpg
Không biết bố tôi ở suối vàng có thấy an ủi không, vì mẹ tôi giờ đúng là sống như người mất hồn. (ảnh minh họa)
Hai chị em tôi rất thương bố. Bố rất cưng chiều chúng tôi. Kể từ khi
ông bà nội mất, mẹ phải quán xuyến chuyện nương rẫy trong nhà nên rất
bận, chúng tôi chủ yếu ở ngoài tiệm nha của bố, đi học rồi chiều tối bố
đón về nhà. Bố tôi biết rất nhiều, khi còn nhỏ chúng tôi hỏi gì bố
cũng biết trả lời, khi không có khách bố bày trò chơi cùng chúng tôi,
và không khi nào đánh. Ai cũng bảo chúng tôi là cái đuôi của bố.


Vài năm sau, chị em tôi ra trường, không về quê mà ở lại thành phố đi làm. Bố tôi xuống Sài Gòn điều trị căn bệnh ung thư
vòm họng nhưng may mắn không đến với ông. Chúng tôi đau xót nhìn ông
chống chọi với căn bệnh, người trước đây khỏe mạnh là thế, khi ra đi
như bị rút đi hết da thịt.


Sau đám tang bố, bạn của bố làm luật sư ở thành phố tỉnh chúng tôi
đang ở về thăm nhà, tuy nhiên, mục đích chính của chú ấy là công bố di
chúc của bố. Tôi và em chia nhau sở hữu căn nhà hiện tại và căn nhà
dùng làm tiệm nha, rẫy tiêu chia đều cho cả hai. Mẹ tôi không được
hưởng bất kỳ một cái gì, bởi toàn bộ tài sản đó trước đây đều là của
ông bà nội sang tên cho bố tôi. Chú luật sư cũng trao đổi riêng với
chúng tôi một câu chuyện tế nhị.


ngoaitinh49278563942-1-.jpg
Sau đám tang bố, bạn của bố làm luật
sư ở thành phố tỉnh chúng tôi đang ở về thăm nhà, tuy nhiên, mục đích
chính của chú ấy là công bố di chúc của bố. (ảnh minh họa)
Hóa ra dịp bố vào Sài Gòn với chúng tôi cũng là lúc ông phát hiện ra
mẹ tôi có người đàn ông khác. Người này làm công trong nhà, ở cùng quê
với mẹ. Bố tôi chắc chắn rằng người đàn ông đến với mẹ chỉ vì tiền.
Ông muốn cho mẹ tôi sáng mắt ra nên lập di chúc như thế và nhờ người
bạn luật sư nhắn nhủ với chúng tôi rằng không cho phép mẹ dẫn người
khác về nhà sau khi ông chết, nếu muốn lấy người khác thì phải ra khỏi
nhà trắng tay, đây là việc cuối cùng ông muốn chúng tôi thực hiện vì
ông.


Em tôi nghe thế như nổi điên, muốn xông ra kiếm mẹ để hỏi cho ra lẽ.
Tôi và chú luật sư phải dùng hết sức cản lại nhưng không được. Hai tay
nó lắc vai mẹ tôi hung dữ "Bà muốn bố tui chết lắm phải không, phải
không? Từ nay tui làm chủ cái nhà này xem bà làm được gì". Nó nghỉ việc
ở Sài Gòn và ở nhà quản lý rẫy cà phê. Hai cú sốc liên tiếp khiến em
tôi lạnh lùng hẳn. Nó cũng muốn kiếm người đàn ông kia tính sổ nhưng
hắn đã chuồn mất tiêu, không biết có phải vì không thể thực hiện được
việc kiếm chác nữa chăng.


Chuyện đã qua, tôi cũng không còn trách mẹ nhiều, bố mất đi cũng
không thể đổ lỗi cho mẹ. Em tôi cố chấp, khuyên bảo mãi mà nó vẫn chưa
nguôi, vẫn gườm gườm canh chừng mẹ. Có vẻ như mẹ tôi ráng nhẫn nhịn trả
giá cho việc ngoại tình của mình.


Không biết bố tôi ở suối vàng có thấy an ủi không, vì mẹ tôi giờ đúng
là sống như người mất hồn. Nhưng tôi lo cho em tôi quá, tính nó nóng,
không biết khi nào mới có thể tha thứ cho mẹ và trở về cuộc sống bình
thường. Có lẽ bố tôi không thể ngờ đến hậu quả này. Chỉ mong thời gian
đúng là phương thuốc chữa trị mỗi đau về tinh thần hiệu quả nhất.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét